Không phải mọi cái kết tốt đẹp đều phải là một cái kết hạnh phúc. Đôi khi, những phần kết mang lại sự thỏa mãn nhất lại là những cái kết khiến ta phải suy ngẫm, những cái kết cho phép nhân vật trưởng thành, đưa ra những lựa chọn khó khăn, hoặc chấp nhận một sự thật mà họ luôn né tránh.
Những cái kết hạnh phúc có thể rất tuyệt vời. Nhưng còn những cái kết thỏa mãn thì sao? Những cái kết khiến bạn phải ngồi lại và tự nhủ, “Đúng rồi, nó phải kết thúc như thế”? Những cái kết như vậy tác động đến ta theo một cách khác biệt. Chúng khiến ta suy nghĩ và đọng lại rất lâu, bởi chúng phản chiếu thực tế hỗn độn, khó đoán và không phải lúc nào cũng công bằng. Thay vì chỉ đơn thuần khép lại câu chuyện, chúng để lại sự thấu hiểu, một bài học, hay thậm chí là một cảm giác chấp nhận thầm lặng.
Những cái kết này thách thức quan niệm rằng mọi câu chuyện đều phải có một hồi kết gọn gàng, thay vào đó, chúng nhắc nhở chúng ta rằng cuộc sống vốn đầy rẫy những khoảnh khắc bỏ ngỏ.
10. Angel Beats!
Học cách buông bỏ
Thoạt nhìn, Angel Beats! có vẻ giống một bộ phim hài dị hợm về thế giới sau khi chết. Nhưng dần dần, nó hé lộ một câu chuyện về sự hối tiếc, nỗi đau và việc học cách buông bỏ. Phần kết của phim tạo ra một cú sốc lớn, không phải vì mọi người đều đạt được điều họ muốn, mà là vì họ không đạt được điều đó.
Các nhân vật biến mất từng người một sau khi giải quyết xong những vấn đề còn dang dở của mình. Và sau đó là lời tạm biệt lặng lẽ, đầy cảm xúc giữa Otonashi và Kanade. Anh thổ lộ tình cảm ngay khi cô tan biến. Đó là sự chân thành về mặt cảm xúc hơn là một kết thúc lãng mạn. Có mất mát, nhưng cũng có sự bình yên. Nó đau lòng, nhưng lại là điều đúng đắn.
Kanade “Angel” Tachibana và Yuzuru Otonashi trong khoảnh khắc chia ly cuối Angel Beats
9. School Days
Hậu quả của lựa chọn
Vâng, bộ phim này tai tiếng thật. Nhưng bỏ qua những meme về nó, School Days thực sự mang đến một cái kết phù hợp với câu chuyện. Makoto dành toàn bộ series để đưa ra những quyết định tồi tệ và đối xử với mọi người như những thứ có thể vứt bỏ.
Những giây phút cuối cùng đầy bạo lực và gây sốc, chắc chắn rồi, nhưng chúng đưa sự hỗn loạn trở lại điểm khởi đầu. Cái kết này không mang lại cảm giác “thỏa mãn” theo kiểu dễ chịu, mà nó thỏa mãn bởi vì hành động đều có hậu quả. Câu chuyện chưa bao giờ hứa hẹn một cái kết hạnh phúc. Nó hứa hẹn sự đổ vỡ, và nó đã thực hiện lời hứa đó mà không hề nao núng.
Hai nữ sinh Sekai và Kotonoha trong School Days
8. Death Parade
Hiểu về nhân loại
Death Parade nói về sự phán xét—theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Mỗi tập phim đều khám phá con người ở khoảnh khắc dễ tổn thương nhất. Phần kết của series không mang đến một cái kết vui vẻ hay một khám phá vĩ đại. Nó mang đến điều gì đó tĩnh lặng hơn.
Decim, người đã dành cả series làm một trọng tài lạnh lùng, bắt đầu hiểu ý nghĩa của việc trở thành con người. Anh khóc. Và khi làm như vậy, cuối cùng anh đã trở thành một người có khả năng đồng cảm thực sự. Thế giới không thay đổi. Con người vẫn chết. Nhưng anh đã thay đổi, điều này khiến cái kết cảm thấy trọn vẹn, dù có chút nuối tiếc.
Trọng tài Decim và người trợ lý Chiyuki tại quầy bar Quindecim trong Death Parade
7. Anohana: The Flower We Saw That Day
Lời tạm biệt
Toàn bộ bộ phim xoay quanh một bi kịch chưa được giải quyết: cái chết đột ngột của Menma và cách nó chia cắt nhóm bạn thuở nhỏ. Đến tập cuối cùng, không có cách nào để đưa cô bé trở lại, không thể xóa bỏ những năm tháng tội lỗi và đau buồn. Thay vào đó, chúng ta nhận được một khoảnh khắc giải tỏa cảm xúc chân thật.
Nhóm bạn cuối cùng đã đối diện với nỗi đau của mình và nói lời tạm biệt. Menma biến mất, và mọi người phải tiếp tục sống. Cái kết này thật tàn khốc, nhưng cũng mang lại sự chữa lành. Nỗi buồn vẫn ở đó, nhưng nó trở thành điều mà họ có thể mang theo thay vì bị đè bẹp bởi nó.
Nhóm bạn Super Peace Busters (Menma, Jintan, Poppo, Anaru, Yukiatsu, Tsuruko) tại căn cứ bí mật trong Anohana
6. Banana Fish
Chấp nhận trong tuyệt vọng
Banana Fish không hề nương nhẹ khán giả. Ash Lynx chiến đấu vượt qua tất cả, sự lạm dụng, tổn thương tâm lý, sự phản bội, và có lúc tưởng chừng như anh sẽ thoát khỏi tất cả. Có lẽ anh sẽ cuối cùng tìm thấy bình yên. Nhưng sự bình yên chưa bao giờ thực sự đến với anh.
Cái chết của anh ở tập cuối cùng diễn ra lặng lẽ và bi thảm, đặc biệt là khi nó xảy ra ngay sau khi anh chọn rời xa bạo lực. Đó không phải là công lý. Đó không phải là công bằng. Nhưng theo một cách kỳ lạ, nó lại thật phù hợp. Anh qua đời với một nụ cười, ôm chặt hy vọng, điều này mang lại cho cái kết một sự giải quyết cảm xúc kỳ lạ, dù nó rất xa vời với hạnh phúc.
Ash Lynx và Eiji Okumura nhìn nhau trong một cảnh phim Banana Fish
5. Texhnolyze
Hy vọng trong bi kịch
“U ám” là một cách nói giảm nhẹ khi mô tả Texhnolyze. Đó là một hành trình chậm rãi, đè nén dẫn đến sự tuyệt vọng hiện sinh, diễn ra trong một thành phố ngầm đang sụp đổ. Nhưng cái kết? Nó thỏa mãn một cách kỳ lạ. Ichise, một nhân vật chỉ bám víu lấy sự sống lúc ban đầu, cuối cùng tìm thấy sự rõ ràng và mục đích ngay trước khi mọi thứ kết thúc.
Thành phố đã chết. Nhân loại đang dần lụi tàn. Nhưng những giây phút cuối cùng của Ichise không phải về sự sợ hãi. Chúng là về sự chấp nhận. Đó không phải là một kết luận đầy hy vọng, nhưng nó chân thật. Và đôi khi, đó là điều tốt nhất bạn có thể mong đợi.
Nhân vật chính Ichise với cánh tay máy trong series anime Texhnolyze
4. Now and Then, Here and There
Giữ vững hy vọng
Bộ phim này không hề nhân nhượng. Ngay từ đầu, nó cho bạn biết rằng Seita và Setsuko sẽ không sống sót. Không có sự tô hồng cho nỗi đau khổ. Không có phép màu giải thoát. Chỉ có hai đứa trẻ cố gắng sinh tồn trong một thế giới đã bước tiếp mà không có chúng. Nhưng cái kết, với linh hồn Seita dõi theo thành phố, mang lại cho câu chuyện của họ một loại kết thúc kỳ lạ.
Đó không phải là sự bình yên hay an ủi. Nhưng nó buộc bạn phải đối diện với những gì đã xảy ra và ghi nhớ chúng. Và trong hành động tưởng nhớ đó, câu chuyện tìm thấy ý nghĩa. Đó là một cú đấm vào cảm xúc, nhưng không khiến bạn cảm thấy trống rỗng.
Hai anh em Seita và Setsuko ngồi cạnh nhau, biểu tượng cho câu chuyện bi kịch trong Mộ Đom Đóm
3. Puella Magi Madoka Magica
Hy sinh và bi kịch vũ trụ
Bạn có thể nghĩ một bộ phim về các cô gái phép thuật sẽ có một cái kết hạnh phúc, lấp lánh. Không hề. Madoka Magica đi theo hướng bi kịch vũ trụ. Madoka viết lại các quy luật của vũ trụ để chấm dứt vòng luân hồi đau khổ của các cô gái phép thuật. Đó là một hành động vị tha, mạnh mẽ và khiến cô bị xóa sổ khỏi thực tại như một người bình thường.
Madoka Kaname trong trang phục cô gái phép thuật, thể hiện sự hy sinh cuối Madoka Magica
Người bạn thân nhất của cô, Homura, vẫn nhớ, nhưng không ai khác thì không. Về mặt kỹ thuật, đó là một chiến thắng. Nhưng nó phải trả giá bằng danh tính, sự kết nối và hạnh phúc cá nhân. Tuy nhiên, sức nặng cảm xúc lại đặt đúng chỗ. Đó không phải là cái kết bạn mong đợi, nhưng là cái kết mà câu chuyện xứng đáng có được.
2. Grave of the Fireflies
Trọng lượng của ký ức
Bộ phim này không hề úp mở. Ngay từ đầu, nó đã cho bạn biết rằng Seita và Setsuko không sống sót. Không có sự tô hồng cho nỗi đau khổ. Không có phép màu giải thoát. Chỉ có hai đứa trẻ cố gắng sinh tồn trong một thế giới đã bước tiếp mà không có chúng. Nhưng cái kết, với linh hồn Seita dõi theo thành phố, mang lại cho câu chuyện của họ một loại kết thúc kỳ lạ.
Đó không phải là sự bình yên hay an ủi. Nhưng nó buộc bạn phải đối diện với những gì đã xảy ra và ghi nhớ chúng. Và trong hành động tưởng nhớ đó, câu chuyện tìm thấy ý nghĩa. Đó là một cú đấm vào cảm xúc, nhưng không khiến bạn cảm thấy trống rỗng.
Now and Then, Here and There, một trong những isekai u tối nhất, với nhân vật chính Shu
1. Monster
Công lý mơ hồ
Tập cuối cùng của Monster tinh tế, căng thẳng và đầy kìm nén. Sau 74 tập phim phơi bày tâm lý, Johan còn sống, bị giam giữ và im lặng. Tenma, người đã dành nhiều năm để ngăn chặn hắn, chọn không giết hắn, ngay cả khi có cơ hội. Bộ phim không mang đến cho bạn khoảnh khắc reo hò hay một kẻ phản diện cuối cùng bị trừng phạt. Nó để bạn lại với sự không chắc chắn.
Liệu Johan có ở lại bệnh viện đó không? Hắn có biến mất lần nữa không? Sự mơ hồ chính là điểm mấu chốt. Câu chuyện thiên về trách nhiệm hơn là báo thù hay chuộc tội. Lựa chọn của Tenma tha cho Johan cảm thấy xứng đáng, không phải vì nó thỏa mãn theo nghĩa truyền thống, mà vì nó nói lên mọi thứ anh đã trải qua. Cái kết như vậy đọng lại lâu hơn bất kỳ chiến thắng hoàn hảo nào.
Tấm poster quảng bá cho series anime trinh thám tâm lý Monster
Kết luận
Những bộ anime được liệt kê ở trên cho thấy rằng một cái kết thỏa mãn không nhất thiết phải là một cái kết hạnh phúc. Chúng có thể đau lòng, bi thảm, hoặc bỏ ngỏ, nhưng vẫn mang lại cảm giác trọn vẹn bởi tính chân thực, sự phát triển nhân vật, hoặc thông điệp sâu sắc. Những cái kết này thách thức cảm xúc của người xem và để lại ấn tượng khó quên, chứng minh rằng giá trị của một câu chuyện nằm ở cách nó đối diện với thực tế và cảm xúc, chứ không chỉ là việc mọi thứ kết thúc “tốt đẹp”.
Bạn nghĩ sao về những cái kết này? Đâu là cái kết anime không hạnh phúc nhưng vẫn khiến bạn cảm thấy thỏa mãn nhất? Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn trong phần bình luận nhé!